Tuổi 23, cái tuổi cái gì cũng dang dở

Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, chưa có gì trong tay. Hay chua chát hơn là “hai bàn tay trắng”.
Đi làm, chẳng còn dám cao hứng bùng một buổi để đi chơi thâu đêm với mấy thằng bạn hồi đi học nữa. Xác định là trừ lương, là nghỉ việc…
Tự biết mình là ai, ở vị trí nào, không còn ở gần những người hiểu bạn nhất, nhưng lại chưa thực sự thân thiết với những người đang hiện diện xung quanh…
Bắt đầu đến tuổi chịu trách nhiệm…
Người yêu cũ nay đều đi lấy chồng. Người yêu tương lai thì không biết đang hạnh phúc trong vòng tay thằng nào …
Ví đã rỗng lại còn mất phương hướng…
Tương lai mờ mịt không có gì chắc chắn…
Dường như cái gì cũng đang thay đổi. Chưa phải đã già, chẳng là trẻ con nữa.
Cái tuổi dở dở ương ương, ko ưa được, thậm chí cả cuộc đời cũng chẳng ưa…
Nhưng chắc chắn rằng:
Chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi…