Trên chuyến xe tuổi trẻ!
Có bao giờ bạn bắt một chuyến xe, lên xe, chọn một góc yên tĩnh, đeo tai nghe, ngắm nhìn đường phố, và nhận ra mình không có ý niệm về nơi mình muốn đến?
Tôi thích những cảm giác của chuyến đi như vậy, tôi vẫn thường một mình làm điều đó. Chẳng cần quan tâm, xen lấn xô đẩy, thấp thỏm rằng mình phải xuống khi nào, điều này giúp tôi không bị đứt mạch cảm xúc khi ngồi ngắm nhìn phía ngoài cửa sổ và nghĩ về những chuyện đã qua.
Tôi nghĩ nhiều về những vấn đề cuộc sống, những lúc chia sẻ buồn vui khi yêu đương, những căng thẳng mệt mỏi trong công việc, những điều hối tiếc của tuổi trẻ mà đôi khi phải nói những từ “giá như”. Có mấy ai trải qua tuổi thanh xuân của mình mà không phải nói hai từ đó cơ chứ?
“Chúng ta thường hối tiếc vì những điều chưa làm, chưa thử và chưa cố gắng hết sức, chứ đâu phải những việc chúng ta đã thực sự làm?”
Sẽ chẳng có cái gọi là đam mê, là sở thích khi chúng ta chưa từng dành thời gian, chưa từng cố gắng và nhiệt huyết cho những điều đó. Và cũng chẳng có cái gọi là lãng phí thời gian khi chúng ta cố gắng thử làm mới một điều gì đó. Tất cả đều đáng giá, đều thấm đượm mồ hôi, là khát khao và hy vọng của tuổi trẻ.
Ở một thời điểm nào đó của chuyến xe cuộc đời, ta cũng sẽ mất phương hướng, sẽ chẳng biết mình muốn gì, đi đâu, làm gì, tương lai rồi sẽ ra sao, chỉ đơn giản nghĩ rằng “cứ đi rồi sẽ đến”. Thời gian chẳng đợi chờ ai cả, cứ bước đi rồi mọi thứ sẽ dần mở ra.
Những khoảng thời gian như thế này, giúp chúng ta nhìn lại và để hiểu rõ bản thân chúng ta hơn. Nghĩ xong rồi thì hãy lấy đó làm động lực để phấn đấu, để cố gắng nhiều hơn. Ngay tại thời điểm này, cũng sẽ là quá khứ của một thời điểm trong tương lai, và đừng để nó biến thành khoảng thời gian mang màu buồn của hai chữ “giá như”.
Hà Nội đêm mưa, trời trở gió, 06h00 29/10/2019