Tản mạn tối chủ nhật

Vào cuối mỗi ngày, hay những dịp nghỉ ngơi cuối tuần, bỏ ngoài kia những vướng bận công việc, học tập, bạn thường làm gì?
Mỗi tối làm về tôi thường có thói quen ngồi nhâm nhi cốc cafe do mình tự pha chế, có đôi khi là chọn cho bản thân một cuốn tiểu thuyết, truyện ngắn, tản văn để thêm phần nhẹ nhàng cho buổi tối sâu lắng, không chút ồn ào náo nhiệt và cái tĩnh lặng về đêm của Hà Nội phố.
Sau đó là những suy ngấm về cuộc sống, về mọi thứ … tôi chìm vào giấc ngủ cho đến khi tín hiệu đồng hồ báo thức điểm 5h30 sáng.
Vẫn như mọi khi, tôi có khá ngiều lựa chọn sau bữa sáng của tôi. Chọn cho mình một cốc trà đào nhanh chóng, một ly sữa nhẹ nhàng hay một cốc cafe phin Hà Nội cổ, chậm dãi lắng nghe tiếng đồng hồ dịch chuyển, từng giây, từng giây một…
Nhưng dù là chọn lựa gì trong danh sách đó thì bên cạnh tôi vẫn là một cuốn sách, một tờ giấy bút. Thói quen lên lịch cho những việc quan trọng trong 1 ngày đã ngấm dần vào tôi từ lúc nào không hay, chỉ biết là sau khi áp dụng nó thì hiệu quả công việc đã khác nhiều. Tập trung hơn, quản lý thời gian của mình tốt hơn.
Vẫn những ngày cuối tuần thảnh thơi, tôi chọn cho mình một góc phố , một quán cafe hay một quán trà đá vỉa hè để nhìn lại một tuần qua tôi đã làm đc gì, chưa làm đc gì và hơn cả là lên kế hoạch cho một tuần sắp tới.
Tối thứ 7 tôi tặng cho mình một khoảng thời gian thể thao, dạo quanh trên phố đi bộ. Đá cầu, ô ăn quan hay la cà vào mấy quán sách tại phố Đinh Lễ, ở đó mà người ta bảo nếu có kỹ năng học hỏi nhanh thì bạn hoàn toàn có thể bớt được chút tiền mua sách. Bạn tôi gợi ý là “thủ sách” ở đó cũng đỡ đc phần tiền, tất nhiên là vui thôi,…
. . .
Ngày còn đi học, tôi vẫn thường tụ tập bạn bè cuối tuần trà đá chém gió, hay nhậu nhẹt, xuyên đêm Hà nội. Người ta gọi đó là “bè” nhiều hơn “bạn”. Kể ra là vui phết, đi chơi với cái nhóm đó của tôi thật sự thoải mái, văng tục, chúng nó than thở, từ chuyện công việc đến chuyện yêu đương sốt nắng mấy em đi ngang qua … thế mà cũng đến sáng đấy.
Hôm sau không dậy được có khi là cúp học luôn, thậm chí đến năm cuối, 1 tuần có khi thằng nào cũng học đến trên 20 tín chỉ lận, nhưng chỉ đi học có 1 buổi, do thầy dạy có điểm danh, mấy thằng động viên nhau đi học, mà đi học đâu phải để học hay ghi danh gì, mà là để gặp nhau sau 1 tuần thằng nào cũng cúp học đấy.
Đến giờ này thằng nào cũng có cuộc sống riêng, đứa đi làm, đứa đi ngoài ra nước (đi nước ngoài) , mỗi đứa một con đường riêng lên việc tụ tập cũng ít dần, và việc đi xuyên đêm là hiếm hẳn….
Đi làm rồi cũng ko hẳn là ngại không xuyên đêm, mà có thể do lớn rồi cũng ngại đi, có thể do quan tâm đến sức khỏe của mình hơn, … chứ yêu còn ngại nói gì đến tụ tập.
Nhưng tóm chung lại không có chúng nó thì cuối tuần mất vui, bây giờ gặp nhau cả đám hơi khó nhưng nếu mỗi thằng bớt chút việc riêng đi thì dễ dàng ngay, chỉ là có muốn không thôi. Vì đơn giản là nếu đã muốn thì người ta sẽ tìm cách, còn không thì sẽ tìm đủ mọi lý do để từ chối. Mà nhóm tôi có gần chục thằng, lần nào gặp cũng giao kèo trước là phải tìm được cái tên đặt cho nhóm. Để sau này khoảng 60, 70 tuổi có cái để nói với con cháu, rằng ngày xưa ông cũng bá đạo lắm, đi xuyên đêm, tình yêu tình báo, rồi văng tục với cái nhóm “Lộn xộn” của ông y hệt các cháu bây giờ, nên cứ vui vẻ mà sống nhé các cháu, đây là cái tuổi vui nhất mà chưa phải vướng vào cơm áo gạo tiền đấy cháu ạ….
. . .
Vậy thôi , mỗi người có cách chọn riêng cho mình cuộc sống riêng, chỉ là nên dành chút thời gian cho nhau, cho bạn bè của mình, người cũ.
Rồi cuối cùng thì mỗi thằng một cuộc sống, một tương lai…