Chúng ta sợ điều gì?

Thời còn trẻ, mình quan sát thấy, lúc mới yêu nhau, các đôi thấy gì cũng sợ.
Tặng quà cho nhau cũng đắn đo suy nghĩ hồi lâu.
Tặng áo thì sợ chia xa. Tặng khăn thì sợ như đang sắp có cuộc tiễn đưa. Tặng ảnh nhau thì sợ sắp không còn gặp nhau nữa. Tặng giày thì cũng sợ không còn bên cạnh nhau nữa. Mấy cái quen thuộc và dễ nghĩ nhất thì lại toàn cái mà tâm lý sợ.
Thời đó còn trẻ trâu nên mấy thứ đồ trang sức, phấn son gì đó còn ngại. Chăc giờ cũng vẫn thế.
Nhưng về cơ bản thì họ sợ chia tay.
Chia tay đáng sợ thế sao?
Nó chả có gì to tát vậy đâu, có chăng có quá nhiều điều họ đã hứa hẹn với nhau, cùng nhau thực hiện trong tương lai, để rồi một ngày khi không còn là gì của nhau nữa, những thứ đó giờ hóa hư vô. Họ không dám đối mặt với tình huống như vậy.
Tôi thì nghĩ, điều đáng sợ hơn cả, là khi chia tay, họ vẫn còn nhớ thương, chỉ vì một lý do nào đó, khiến họ không còn được ở bên nhau nữa.
Hôm nay tình cờ đi trên đường, gặp rất nhiều đôi bạn trẻ đưa nhau đi chơi, có người thì ôm bó hoa, có người thì mang theo một chú gấu bông khá to, tay trong tay, ...
Chúc cho các đôi đang yêu nhau luôn giữ được ngon lửa như lúc ban đầu.
Chúc một nửa thế giới tìm được một nửa còn lại.
Một mình vi vu trên đường, hôm nay đường không tắc như mọi khi.
Thấy có chút gì đó lạnh lạnh của mùa đông.
Tiết trời một chút mưa, chút gió. Lạnh lại thêm lạnh.
“Bạn chỉ cảm nhận hết được vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội khi bạn yêu 1 ai đó, và bạn chỉ cảm nhận hết được vẻ đẹp của mùa đông Hà Nội khi ai đó không còn yêu bạn…”
Chút lảm nhảm bên ly cafe nóng.
Tối Hà Nội 20/10/2018.