Lá thư số 4. Tình yêu đâu chỉ có một màu!

Anh còn nhớ những ngày còn nhỏ, tình cảm, những rung động đến thật tự nhiên và nhẹ nhàng. Chúng ta có chút cảm nắng với cô bạn cùng bàn, có chút ngưỡng mộ với cô gái học giỏi, hay nụ cười toả nắng nào đó khiến cho những cảm xúc đến thật trong sáng, và tình yêu cũng lớn lên trong sự ngây ngô của cả hai người.
Ngày đó ở độ tuổi như vậy, những va chạm xã hội chưa nhiều, nên trong chuyện tình cảm vẫn còn nhiều chỗ trống, việc dễ dàng có được những cảm xúc như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Khi cuộc sống thay đổi, chúng ta trưởng thành hơn, cảm xúc có chút chai sạn, góc nhìn về cuộc sống thay đổi, điều đó ảnh hưởng nhiều đến quyết định lựa chọn của mỗi chúng ta.
Tuổi lưng chừng người ta thường nói, con gái suy nghĩ già dặn hơn, lo nghĩ nhiều hơn con trai, và những mơ mộng cũng bắt đầu thực tế hơn. Đàn ông con trai thường sẽ mơ về đam mê, sự nghiệp, hàng ngày thức dậy với câu hỏi làm gì để kiếm được thật nhiều tiền? Còn phụ nữ, con gái đa phần sẽ mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi nỗi sợ của mỗi người sẽ khác nhau, người sợ thanh xuân vụt tắt, người mang trong mình những lo toan về kinh tế.
Thường thì đổ vỡ cũng không mấy khó hiểu trong giai đoạn này, không thấu hiểu nhau sẽ khó có thể vượt qua được. Thử hỏi đàn ông 25, mấy ai sẵn sàng? Không phải vì họ không đủ yêu thương, mà bởi vì họ chưa đủ tự tin để lo cho cuộc sống hôn nhân, họ nghĩ cho người mình yêu sẽ thiệt thòi, nghĩ cho gia đình nhỏ sẽ có nhiều gánh nặng.
Chúng ta cũng chẳng thể trách đối phương nếu có đổ vỡ. Chúng ta cũng chẳng thể bắt người mình yêu phải chờ đợi, người bận kiếm tiền người thì héo mòn cả thanh xuân, biết khi nào mới đợi được hai từ sẵn sàng đây? Nếu có trách, hãy trách chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, đến với nhau khi còn quá trẻ, để bây giờ trên đoạn đường ta về, chỉ còn là những kỷ niệm.
Hà Nội 07h30, 03/03/2020